“Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7” Và Những Trích Dẫn Đẫm Nước Mắt

0
2061
Trích dẫn đẫm lệ từ cuốn sách “Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7”

Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7 đích thị là một câu chuyện cổ tích, tuy đẹp nhưng buồn. “Người bố vì đứa con mà trở thành kẻ ngốc, đứa con vì bố mà trở nên trưởng thành.” Trong phòng giam số 7 ấy không hề tồn tại tội ác hay lỗi lầm của những người tù nhân, thay vào đó là tình yêu thương lớn lao giữa người với người.

Cùng Revisach “dạo một vòng quanh” phòng giam số 7 để cùng sống và trải nghiệm một phần cảm xúc trong câu chuyện đẫm nước mắt này nhé.

Giới thiệu nội dung cuốn sách “Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7”

Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7 – Bản giao hưởng của nụ cười và nước mắt

“Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7” xoay xung quanh một người đàn ông 36 tuổi tên Lee Yong Goo với một tâm hồn của một đứa bé 6 tuổi. Yong Goo và con gái Ye Seung 8 tuổi thông minh, xinh đẹp sống hạnh phúc bên nhau cho đến một ngày, xích mích xảy ra khi chiếc cặp Thủy thủ mặt trăng mà Ye Seung yêu thích bấy lâu nay được bán cho người khác. Trên đường Yong Goo đi cùng đứa bé nói rằng biết chỗ bán chiếc cặp ấy, cô bé ấy không may ngã và chết. Đứa bé ấy lại chính là con gái của Cục trưởng Cục cảnh sát. Yong Goo bị ép điểm chỉ vào tờ khai và bị buộc tội: bắt cóc, cưỡng dâm rồi sau đó giết đứa bé. Yong Goo bị tuyên án tử hình.

Đọc thêm: Review sách: Lời Chia Tay Đẹp Nhất Thế Gian – tình cảm gia đình xúc động nghẹn ngào

Tình cảm của hai bố con sẽ không được đẩy cao trào nếu thiếu những người tù nhân trong phòng giam số 7 – những người bước ra từ truyện cổ tích. Những người bị coi như tận cùng xã hội ấy đã phải trải qua một cú sốc tinh thần rất lớn, chịu đựng những vết thương rất sâu về tinh thần, họ cũng có những hỉ nộ ái ố, cũng biết hờn dỗi thương yêu.

Những người tưởng chừng nơi ấy đầy rẫy sự xấu xa, nhưng không, căn phong ấy đang giam giữ những trái tim ấm áp, những con người tình nguyện để một đứa bé cưỡi trên lưng, tình nguyện ngồi yên để đứa bé ấy vẽ lên người, tình nguyện để đứa bé ấy dạy chữ, tình nguyện san sẻ bát cơm của mình cho đứa bé ấy; những người tưởng chừng xấu xa đó đã phải nghiến chặt răng để không khóc khi chứng kiến cảnh chia xa của hai cha con Yong Goo và Ye Seung; cũng chính những người tưởng chừng xấu xa đó lại đồng lòng đi tìm công lý cho kẻ thiểu năng trí tuệ như Yong Goo. “Những người chú thú vị nhất trong đời mình” là cảm nhận của cô bé Ye Seung về những người tù nhân trong phòng giam số 7 ấy, thể hiện tình yêu thương của cô bé dành cho những người bạn sống chung phòng với bố.

Những con người ấm áp trong căn phòng giam số 7 tội lỗi

Hình ảnh người bố hiện lên thật đẹp và cũng thật đáng thương. Trước khi chết, ông vẫn chỉ mong con gái có cha mẹ nuôi mới, được sống hạnh phúc, được đi học, được chăm sóc thật tốt và lớn lên như những đứa khác. Ye Seung lớn lên mang theo tâm nguyện đòi công lý cho bố dù khi bản án tử hình xảy ra cô mới chỉ là đứa bé 8 tuổi. 15 năm sau, dù muộn nhưng Ye Seung đã phần nào tìm lại được công lý cho người bố đáng thương ấy dù cho đó chỉ là phiên tòa tập sự.

“Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7” là một câu chuyện trong trẻo, nhẹ nhàng, ngôn từ rất gần gũi bình dị nhưng sẽ khiến bất cứ ai rơi nước mắt trước tình phụ tử và tình người thiêng liêng.

Trích dẫn đẫm lệ từ cuốn sách “Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7”

“Tôi của ngày hôm đó đã được sống trong những giây phút hạnh phúc rực rỡ nhất của cuộc đời.

Ngọn gió nóng rực mà các chú đã tạo ra làm tôi đổ mồ hôi nhưng ngày hôm đó không để lại bất cứ một ký ức buồn lo nào trong tôi. Ở trên khinh khí cầu, tôi như đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian. Bên cạnh là người bố mà tôi đã nhớ thương biết bao nhiêu, và chúng tôi đang bay lên bầu trời, cùng tận hưởng khung cảnh hoàng hôn tráng lệ nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Đọc thêm: Những trích dẫn từ trái tim trong sách Hiểu Về Trái Tim

Trích dẫn đẫm lệ từ cuốn sách “Điều kỳ diệu ở phòng giam số 7”

Tôi nhớ rất rõ những việc đã xảy ra ngày hôm ấy. Bố đã ở bên tôi tất cả thời gian. Tôi thò đầu ra ngoài chiếc khinh khí cầu, vươn hai tay về phía bầu trời đỏ rực, bất chợt bố ôm lấy tôi rồi cho tôi lên trên cổ. Được ở trên chỗ cao hơn, tôi có thể nhìn thấy bầu trời thật rõ ràng.

Vầng mặt trời đỏ rực với ánh sáng ấm áp bao trùm cảnh vật xung quanh, đến cả không khí cũng có một màu ấm áp.

“Ye Seung ơi…” – Bố âu yếm gọi tên tôi. Tôi ôm lấy đầu bố, cúi xuống và áp tay vào má bố.

“Dạ.”

“Đừng quên nhé.”

“Quên gì cơ ạ?”

Bố trầm ngâm một lúc. Tôi vãn cúi xuống lắng nghe. “Ngày hôm nay… và cả bố nữa…”

Giọng của bố như chìm vào bầu trời hoàng hôn ấy. Tôi chỉ nhớ được đến thế. Có lẽ bố còn muốn nói với tôi nhiều hơn nữa, nhưng đến cuối lại chẳng thể tiếp lời. Bố chỉ ôm tôi vào lòng và nín thở rất lâu.

Nhưng tôi đã biết hết tất cả những điều bố muốn làm cho tôi. Áp tai vào ngực bố, tôi có thể nghe thấy trái tim bố đang thì thầm nhẹ nhàng với mình. Cho đến lúc khinh khí cầu chạm xuống đất, hai bố con vẫn chưa buông nhau ra. Cũng không nói một lời nào. Các chú quản giáo vội chạy đến và tách chúng tôi ra, các chú ở phòng giam cũng chạy đến ôm lấy tôi. Cho tới tận lúc ấy, tôi vẫn thấy mình hạnh phúc vô vùng.”

Review Sách 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình – Lời Thì Thầm Từ Nội Tâm Của Tuổi Trẻ | Revisach

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây